Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.Bạn cũng đang ganh đua với họ.Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.
