Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả.Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.Sợ không trả được? Không phải.Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.Hai chị em cùng phấn đấu.Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.Thôi, năm nghìn đi ạ.