Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
