Dường như tấm bằng đại cương của tôi không đủ “chuyên nghiệp” nên khó xin được việc.Từ đó về sau, câu nói đó đã khiến tôi phải xấu hổ khi tôi muốn than vãn.Với 100 yên dành dụm, ông khởi đầu công việc kinh doanh trong một căn phòng cho thuê rộng gần 40m2, thành lập một trong những công ty thiết bị điện lớn nhất thế giới mà ông lãnh đạo trong hơn 50 năm.Buổi hội thảo ấy tên: “Dám trở nên vĩ đại”.Họ phải làm thang cho mình bằng cách cắt nước đá ra và đi trên nó, bước chân thật vội vã.Một thành viên khác bị cắt học bổng chính phủ ngay ngày hôm sau.Ông bắt đầu công việc như một người thợ xe chỉ ở nhà máy diệt lúc 13 tuổi để kiếm 1,25 đô la một tuần.Một người có của cải vật chất không thể nắm giữ được “cầu vồng”, nhưng người đã nắm giữ được ‘cầu vồng” sẽ có sựu gaifu có về vật chất nếu họ muôn!Cuối cùng, để mở rộng việc kinh doanh, bà phải bán rẻ căn hộ của mình và chuyển đến một căn hộ ổ chuột, không nước máy và điện.Liệu có ai trong chúng ta có một cuộc sống như thế không? Một cuộc sống không có cảm giác đau đớn?
