Tôi bị cáo buộc là đã phí phạm ngân quỹ công ty.Cuộc đời chúng ta ví như chiếc máy bay sẽ đi lạc hướng liên miên .Hãy xem đó là khoảng thời gian chưa có việc làm chứ không phải là không có việc làm.Có phải nó thật sự tệ hại không?Không phải những thanh niên này không thể đương đầu với thất vại mà vì thương tổn do thất bại gây nên quá nặng nề; thêm vào đó, xã hội đã rút hết “những tấm ván” ngay bên dưới họ, khiến họ không cò sự chọn lựa nào khác ngoài việc chấp nhận “chìm xuồng”!Vào lúc cuối đời, ông đã ra đi với hai bàn tay trắng nhưng giả sử vào lúc đó, ông muốn đem theo của cải vật chất, liệu ông có thể đem theo không? Chắc chắn là được! Ông là người đã nắm giữ được “cầu vồng”.Có tinh thần cạnh tranh là điều tốt nhất nhưng ta đang cạnh tranh với ai.Một lần, ông kể với chúng tôi rằng suốt thời thơ ấu của mình, không ngày nào ông không bị mẹ nuôi cốc vào đầu (cha tôi vốn là con nuôi); vì vậy cho đến tận bây giờ, ông vẫn tin rằng ông khấm khá hơn, thông minh hơn các anh em nuôi và cả các anh chị em ruột của mình là nhờ những cái cốc đầu ấy.Dĩ nhiên,xét về một mặt khác ,điều này có thể bị lấn át bởi những thứ như quyền lực và tiền bạc.Tôi không biết đích xác sự việc bi thảm ấy đã tác động đến họ như thế nào – liệu những lý tưởng mà họ theo đuổi có còn được lưu giữ trong những trái tim khổ đau của họ không?
