Tôi đã nhận lỗi của tôi ở trên máy truyền thanh rồi, nhưng tôi muốn thưa riêng với bà rằng tôi ân hận về lỗi đó lắm".Hồi nhỏ tôi tự phụ lắm.Tôi tự nhủ: "Nghĩ cho cùng, nếu mình ở vào địa vị bà ta, chắc mình cũng cảm giác như bà ta, phải ráng hiểu quan điểm của bà ta mới được".Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa.Amsel đã áp dụng nó một cách khéo léo."A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!".Điều đó dễ hiểu quá mà! Không cần phải theo học bốn năm tại Harvard để tìm thấy chân lý đó.Chiến thuật vô hại đó luôn luôn có kết quả.Ông xin một ân huệ, một ân huệ mà người kia vui lòng cho, vì xin như vậy là tỏ ra một cách khéo léo rằng ông khâm phục người đó có tài cao học rộng.Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền.
