Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi.Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
