Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.Ta đâu ham hố thắng thua.Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
