Hôm nay đi đâu? Không biết.Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.Hai chuyện này khác nhau.Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
