Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức.Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.Rồi đau và chấp nhận đau.Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.
