Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn.Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
