Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.Người rỗng như không có lực.Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
