Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.Con nói chuyện với bác này.Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.Tôi đi bộ cũng được.Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
