Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt.Nhưng Ghét không biết phải đi như thế nào vì cậu chưa bao giờ đến đó.Một câu truyện rất ngắn, rất bình dị, để nói về một mảnh đời rất nhỏ, rất bình thường nhưng lại là ước mơ rất lớn, rất xa vời từ một góc khuất nào đó của xã hội.“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà mẹ” – Chíp cười nói.- Chắc là con không xa lạ gì với nhà bác học Đác – Uyn, phải không nào? “Học, học nữa và học mãi”.Linh Vy không nói gì, cô chỉ quay mặt đi để che dấu những giọt nước mắt đang tuông trào từ hai khoé mi.- Mày gì? Để tao nói, cả lớp nghe nè, đứa nào muốn uống nước mía thì theo tao nha, tao khao!Mối tình đầu cũng thế, luôn vụn dại và dễ tan vỡ, nhưng cũng luôn ấn tượng, khó quên và giúp ta trưởng thành.Tiếng chim kên kên thỉnh thoảng lại thét lên làm Ghét thêm rùng mình.Thì ra đây là Nghĩa Địa Voi, nơi mà những chú voi già cả khi biết mình đã “gần đất, xa trời” đến để trút hơn thở cuối cùng như một tập quán cố hữu của loài voi.