Thế rồi, tôi quyết định làm một việc gì có ích cho hết lo, tôi bèn cất một mái gỗ dày che lỗ hầm để khỏi bị mảnh bom, đạn.Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra.Chưa bao giờ tôi hoàn toàn thất bại như vậy.Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng.Tôi tin có thể học ông ta được nhiều điều hay vì ông ta nổi danh là thành công năm này qua năm khác.Yếu tới nổi không thể nhích ra khỏi giường .Ông thường bị những ý nghĩ này dày vò ông.Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ.Nếu bạn cho phép, tôi sẽ giãi bày và nhờ bạn chỉ tôi cách xử sự cho phải lẽ.Như vậy con cái chúng ta sẽ tập nhiễm lần lần, mà không hay, cái tánh tốt biết khen và tỏ lòng mang ơn.