Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.Thằng này ăn mặc phong phanh.Chạy đi mua thì không có hứng.Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.Nhất là những mặt còn lại của đời sống.Nhiều điểm rất giống tôi.Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
