Các vấn đề đều do tâm trí tạo ra, nên chúng cần có thời gian để tồn tại.Cái Bây giờ có thể được xem là cánh cổng chính.Trên thực tế, tình trạng sâu lắng này không hề có chỗ tận cùng.Không phải cho đến khi bạn vâng phục, chiều kích này mới trở thành một thực tại sinh động trong cuộc đời bạn.Sự bạo hành sẽ không thể xảy ra nếu không có trạng thái mê muội sâu sắc.Khi bạn tỉnh thức trọn vẹn, bi kịch không còn xảy đến cho cuộc đời bạn nữa.Thường thì tương lai là bản sao của quá khứ.Hãy tiến sâu vào cái Bây giờ.Vì vậy, nếu bạn không để ý đến các sự vật – các đối tượng trong không gian – bạn cũng sẽ tự động không còn chú ý đến các đối tượng của tâm trí.Dĩ nhiên, tiềm năng này không nhất thiết được nhận thức đầy đủ, nhưng nếu bạn bị mắc kẹt trong một cơn ác một thì có lẽ bạn sẽ có động cơ vững chắc để thức tỉnh hơn những người chỉ bị vướng mắc vào những vước thăng trầm trong một giấc mộng bình thường.
