Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.Đừng sa sầm mặt như thế.Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.