Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà.Rồi đến nằm bên nàng.Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.Con người luôn biết sáng tạo.Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm.Mẹ, tôi và một người quen.