Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.Chưa có gì để không thích.Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.Trơ trọi giữa phố đông.
